Thứ Sáu, 16 tháng 5, 2014

SÁCH HEBREWS (DO THÁI)

CHƯƠNG MỘT SÁCH HEBREWS (Hebrews, Dt 1:4-14)
                                                                                                        Biên soạn Lê văn Bình
22 Ở đó, tôi không thấy đền thờ nào; vì Chúa là Đức Chúa Trời toàn năng và Chiên Con đều là đền thờ của thành" (Kh 21:22-23).

4 Danh hiệu Người được thừa hưởng, cao cả hơn danh hiệu các thiên thần bao nhiêu, thì Người lại trổi hơn họ bấy nhiêu. 5 Thật vậy, có bao giờ Thiên Chúa đã phán cùng vị thiên thần nào : Con là Con của Cha, ngày hôm nay Cha đã sinh ra Con hoặc là : Ta sẽ là Cha Người, và chính Người sẽ là Con Ta. 6 Khi đưa Trưởng Tử vào thế giới loài người, Thiên Chúa lại nói : Mọi thiên thần của Thiên Chúa, phải thờ lạy Người. 7 Về các thiên thần, thì có lời chép : Người làm cho thiên thần của Người nên những luồng gió, và thuộc hạ của Người thành những ngọn lửa. 8 Nhưng về Người Con, thì Kinh Thánh lại nói : Lạy Thiên Chúa, ngôi báu Ngài sẽ trường tồn vạn kỷ ! Vương trượng Ngài, vương trượng công minh. 9 Ngài ưa điều chính trực, ghét điều gian ác. Chính vì vậy, Thiên Chúa là Thiên Chúa của Ngài đã tôn phong Ngài vượt trổi các đồng liêu, mà xức cho dầu thơm hoan lạc. 10 Và có lời khác : Lạy Chúa, lúc khởi đầu, Chúa đã đặt nền trái đất, chính tay Ngài tạo tác vòm trời. 11 Chúng tiêu tan, Chúa vẫn còn hoài ; chúng đều sẽ cũ đi như chiếc áo. 12 Chúa sẽ cuốn chúng lại như cuốn áo choàng, chúng sẽ bị thay như người ta thay áo. Nhưng chính Chúa vẫn tiền hậu y nguyên, và năm tháng của Ngài sẽ không chấm dứt. 13 Và có bao giờ Thiên Chúa đã phán với một thiên thần nào rằng : Bên hữu Cha đây, Con lên ngự trị, để rồi bao địch thù, Cha sẽ đặt làm bệ dưới chân Con ? 14 Nào tất cả các vị đó không phải là những bậc thiêng liêng chuyên lo phụng thờ Chúa, được sai đi phục vụ để mưu ích cho những kẻ sẽ được thừa hưởng ơn cứu độ sao ?”

Ở các câu một, hai và ba (He 1:1-3) kinh thánh đã khải thị cho nhân loại biết : Chúa Giê-su là Đấng trực tiếp (Cn 8:30) làm ra các tạo vật : hữu hình và vô hình. Thiên sứ  là các tạo vật vô hình - loài người và các tạo vật hữu hình khác, tất cả đều bởi chính Đức Chúa Giê-su sáng tạo. Ở câu số 6 trên đây, khi Chúa Giê-su nhập thể làm người, ở vị trí làm người giống như loài người nhưng thân thể Ngài không hề có bất kỳ sự sai trật nào cả in như Adam khi mới được sáng tạo. Tuy nhiên, đã là con người, vị trí đó luôn thấp kém hơn các thiên-sứ; thế nhưng, Đức-Chúa-Trời lại ra lệnh cho các thiên sứ phải thờ lạy và phục vụ Ngài ngay cả khi Chúa Giê-su ở trong thân thể giống như loài người ! (Mt 4:6,11).
Hơn thế, Đức Chúa Trời chưa bao giờ phán gọi bất cứ thiên sứ nào là con cả; bởi Chúa Giê-su phát xuất bởi Thiên Chúa (Gioan, Giang 16:28) và từ trong lòng Thiên-Chúa Cha (Gioan, Giang 1:18) mà ra. Sự phát xuất của Chúa Giê-su như vậy thật khác biệt với các tạo vật khác chỉ bởi Chúa Giê-su mà có trong dó có các thiên thần.
Chúa Giê-su lại được chính Thiên Chúa Cha xưng là Chúa Trời và là con (con độc sanh I Gioan, Giang 4:6). Từ những điểm này : Phát xuất bởi Chúa Cha là Đấng luôn hiện hữu, hằng hữu – được xưng là Chúa Trời – được xưng là con (độc sanh) – Đấng cứu độ – được ngự bên hữu Chúa Cha – được ban thánh linh vô chừng vô hạn - mọi loài đều bởi Ngài điều động - Chúa Giê-su, Ngài luôn hằng hữu –  Chúa Giê-su sáng tạo mọi loài; Ngài trực tiếp tạo ra thiên sứ là một trong các tạo vật vô hình. Chính vì những đặc điểm này cho nên danh hiệu của Ngài càng trổi hơn các thiên sứ mà kinh thánh gọi là đồng loại (đồng liêu) của Chúa Giê-su (He 1:9). Ở điểm này : “đồng liêu, đồng loại”, một giáo lý cho rằng Chúa Giê-su chỉ thuần túy là thiên sứ như bao thiên sứ khác là hoàn toàn sai lầm vì hai sự hiện hữu và phát xuất khác nhau : Chúa Giê-su phát xuất bởi chính Chúa Cha còn các thiên-sứ bởi Chúa Giê-su sáng tạo. Đồng liêu chỉ có nghĩa về tánh chất công việc của Chúa Giê-su với công tác của thiên sứ : Chúa Giê-su bởi Chúa Cha lãnh đạo còn các thiên sứ bởi Chúa Giê-su lãnh đạo. Nhưng về tính chất công tác lại giống nhau; tất cả đều chịu sự lãnh đạo cao nhất nơi Thiên-Chúa Cha (I Co 15:20-28). Chúa Giê-su được xem như một thiên sứ trưởng cũng không sai; vì Ngài chịu sự lãnh đạo trực tiếp từ Chúa Cha còn các thiên sứ khác chịu sự lãnh đạo bởi Chúa Giê-su (thiên-sứ : là công tác được sai phái bởi công trình Thiên-Chúa Cha).
Tóm tắt nội dung chính trong chương một sách Hebrews (Do thái), tác giả muốn nhấn mạnh cho tín hữu nhận biết về vị trí của Chúa Giê-su cao trọng hơn các thiên sứ và cả giá trị thời gian về sự hằng hữu vĩnh viễn (He, Dt 1:8) của Chúa Giê-su, nhưng dẫu sao Ngài vẫn là con độc sanh phát xuất  bởi Chính Thiên-Chúa-Cha – một sự “sanh ra” mầu nhiệm bởi Thiên-Chúa Cha; tuy nhiên, Ngài không thể đồng đẳng với Thiên-Chúa Cha (I Co 15:24-28. Kh 21:22-23). Lệnh của Thiên-Chúa Cha tất cả mọi tạo vật phải tôn thờ, kính tin Chúa Giê-su vì việc làm đó chính là tôn thờ kính tin Thiên Chúa Cha (Gioan, Giang 5:23). Sau cùng xin đọc Khải huyền : “22 Ở đó, tôi không thấy đền thờ nào; vì Chúa là Đức Chúa Trời toàn năng và Chiên Con đều là đền thờ của thành.:" (Kh 21:22-23).


Kết thúc chương một sách Hebrews, Do thái.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét